Vì truyện này hơi dài sợ các bạn làm biến gđọc nên tuj chia ra làm nhìu phần nhé
Phần 1
San rất thích những cơn mưa nhỏ. Phải là mưa, nhưng dịu dàng, với những hạt nhỏ và mảnh, khi rơi xuống - vỡ ra chỉ vừa đủ tạo một màn âm thanh râm ran nhẹ nhẹ, tựa như một bài đồng dao vui vui.
Trưa thư Hai, vừa ra khỏi cổng trường thì trời mưa - đúng kiểu mưa San thích. Ngồi chờ xe bus, San khoan khoái quan sát mọi thứ xung quanh. Những hạt nước rơi vỡ trên mặt đường, trên mặt những chiếc lá, trên khóm hoa màu tím của ngôi nhà đối diện, trên những chiếc ô của người trên phố... Mùi mưa lướt nhẹ nhàng qua mũi San, mang một cảm giác lành lạnh và dịu mát. Trong và ngay sau cơn mưa, dường như mọi thứ đều sáng lên hoặc xanh mướt, tràn đầy sức sống. Một chú ếch vừa từ đâu đó nhảy qua trước mặt San.
Chếch về bên trái ngôi nhà có khóm hoa màu tím, San vừa thoáng nhìn thấy một chú mèo con. Nó ướt sũng, đang kêu những tiếng yếu ớt nhưng thảm thiết, mon men sát miệng cống. Trước khi San kịp đứng dậy, một cậu trai đã nhanh tay hơn. Từ đâu đó San không để ý, cậu ấy chạy đến bế thốc chú mèo bằng một tay, băng ngang đường và cuối cùng là ngồi cạnh San trên băng ghế. Chú mèo con ướt nhẹp, bộ lông bết hết cả lại. Chú rùng mình, lắc mạnh, và không còn ướt nữa. Nhưng hậu quả thì "ân nhân" lãnh đủ. San thấy buồn cười nhưng nó kìm lại được, rút chiếc khăn tay đưa cho cậu bạn.
- Nó khô rồi. - cậu ta bế con mèo lên, nhìn nó, (San thề là có vẻ như giận dỡi.
- Không. Ý tôi là cậu lau mặt đi ấy.
Cậu ta ngần ngại một chút rồi cũng cầm lấy. Không đỡ ướt được bao nhiêu.
Xe bus đến. Thật trùng hợp là chỉ còn hai ghế trống, cạnh nhau. Suốt quãng đường, hai đứa chẳng nói câu nào. (Mà có gì để nói nào???) Gần đến trạm phải xuống, San đứng lên. Cậu bạn đưa trả San cái khăn.
- Cậu thích nuôi mèo không?
- Cũng không hẳn là ghét.
- Vậy cậu nuôi nó được không? Tôi ghét mèo.
San hơi bất ngờ.
- À, được.
Câu chuyện đã bắt đầu vào một trưa thứ Hai có mưa như thế đấy.
[You must be registered and logged in to see this image.] San nuôi chú mèo, đặt tên cho nó là Mimo. Nó ăn nhiều và rất lười, thường thích nằm dài hong nắng ở bệ cửa sổ. Mỗi lần nhìn Mimo, San lại không tin được rằng cậu con trai ghét mèo, nhưng lại cứu nó, cứu nó nhưng lại không nuôi nó.
Một cách tình cờ, San phát hiện ra rằng cậu bạn ấy cũng đi học bằng xe bus, nhưng chỉ vào những ngày mưa. Có lẽ, cậu ấy đi bằng xe đạp đến trường, những ngày khác. Kể cũng phải, mặc áo mưa đạp xe đến trường thì thật kinh khủng. Bạn sẽ ướt, dù không ướt hết, nhưng như vậy cũng đủ khó chịu rồi.
San ngồi ở băng ghế gần cuối xe. Cậu ấy lại lên ở đầu xe và ngồi ở đó. Vì vậy cùng với IPod, San có thể thong thả nhìn cậu ấy từ đằng sau. Dáng người dong dỏng cao, thường vô thức đưa tay lên gãi tai, và cũng nghe IPod.
Một ngày, khi thấy cậu ấy lên xe, San đã vẫy tay chào. Mới sớm, ghế trống còn nhiều, nhưng cậu ấy vẫn ngồi cạnh San dù hơi ngần ngại.
- Con mèo khoẻ không?
San hơi mỉm cười. Ý nghĩ cậu ta còn nhớ mình khiến nó cảm thấy vui vui.
- Nó khoẻ. Ăn nhiều. Và rất lười.
- Hóa ra cứu nó phí công quá nhỉ?
San thẫn người ra mấy giây, rồi hỏi nhỏ:
- Cậu đang đùa, đúng không?
- Uh, tôi đùa đấy - Cậu bạn cười, khoe hàm răng trắng tinh.
[You must be registered and logged in to see this image.]