_.•°¯©o(¯`'•.¸((¯`'•. ß맆 Ŧгเєภ๔ 4єשєг_ค6.•'´¯))¸.•'´¯)o©¯°•._
Cám ơn bạn đã đến với diễn đàn..........mong bạn đóng góp thật nhiều để diễn đàn ngày cáng lớn mạnh.......cám ơn.
Tập thể 10A6
_.•°¯©o(¯`'•.¸((¯`'•. ß맆 Ŧгเєภ๔ 4єשєг_ค6.•'´¯))¸.•'´¯)o©¯°•._
Cám ơn bạn đã đến với diễn đàn..........mong bạn đóng góp thật nhiều để diễn đàn ngày cáng lớn mạnh.......cám ơn.
Tập thể 10A6
_.•°¯©o(¯`'•.¸((¯`'•. ß맆 Ŧгเєภ๔ 4єשєг_ค6.•'´¯))¸.•'´¯)o©¯°•._
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

_.•°¯©o(¯`'•.¸((¯`'•. ß맆 Ŧгเєภ๔ 4єשєг_ค6.•'´¯))¸.•'´¯)o©¯°•._

Hoa đào nở, chim én về, mùa Xuân lại đến. Chúc nghìn sự như ý, vạn sự như mơ, triệu sự bất ngờ, tỷ lần hạnh phúc…
 
Trang Chính123GalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 Nụ hôn của gió 7

Go down 
Tác giảThông điệp
gau_pooh_0702
™§°•Super_Pro_Vip•°§™
gau_pooh_0702


Nữ Tổng số bài gửi : 553
Points : 819
Reputation : 3
Join date : 05/12/2009
Đến từ : A6 pro zip

Nụ hôn của gió 7 Empty
Bài gửiTiêu đề: Nụ hôn của gió 7   Nụ hôn của gió 7 Icon_minitimeTue Mar 23, 2010 8:02 pm


Đập vào mắt nó bây giờ là ánh sáng chói chang của mặt trời, ai mở rèm cửa phòng nó ra thế nhỉ? Vớ pé dế cưng ở đâu giường, 10h sáng rồi, ơ nhưng sao lại là thứ 3, hôm qua là chủ nhật cơ mà???, lết xuống tầng 1, đầu vẫn còn đau như búa bổ. Mùi gì thơm thế nhỉ? " Ọc ọc...", bụng nó biểu tình rồi đây này, đói quá. Đi theo tiếng gọi của "ông anh ruột", nó vào bếp, woa, trong bếp bây giờ là cảnh tượng có một không hai: hai " hoàng tử" đang...băm băm chặt chặt...nấu ăn ( lão Zun với Phong chứ còn ai nữa).
- Hơ hơ...hắt xì...
Hai thằng con trai ngừng tay, nhìn ra khỏi cửa, mừng húm:
- Dậy rồi hả con này? Tao cứ lo, còn đếch dám nói với ông bà già nữa...( đương nhiên không phải Phong nói rồi). Bình thường chả ốm đau gì...
- Em dậy rồi ah? Anh lo quá... ( đấy, Phong là phải nhẹ nhàng thế này chứ)
- Vâng, hôm trước em nghịch mưa...nhưng sao hôm nay 2 anh lại nấu nhiều món thế? có khách ah?
- Khách nào? Nấu cho mày ăn hết đấy, tao biết thừa mày mà tỉnh dậy thì chỗ mày đến đầu tiên là bếp mà he he, ngủ suốt 2 ngày, con dở người.
- Ah, thảo nào em thấy lạ, hôm qua mới chủ nhật mà hôm nay lại là thứ 3 he he
Phong nhẹ nhàng đặt tay lên trán nó, nó đỏ bừng mặt:
- Hết sốt rồi, may quá, nhưng sao mặt em đỏ thế?
- Em...
- Hôm đấy My nó cứ lay mãi mà em không dậy, mà cái giọng nó còn bực bực nữa chứ, làm anh lộn hết cả ruột.
- My đến tìm em ah?
- Chứ còn gì nữa, mà mày làm cả bọn chúng nó cuống hết cả đít lên, Giang còn khóc nữa...
- Con Lùn nó khóc hả anh? Ối cha mẹ ơi, kỳ tích, em làm nó khóc này
- Uh, khóc to lắm, dù tao đã bảo mày là quái nhân, ngủ một giấc là khỏe ngay, thế mà cứ khóc mãi, tội nghiệp..
- Xời, em anh nằm vật vã mệt nhọc ốm yếu mà anh không thấy tội, lại đi tội con " người dưng nước lã" đấy, khóc mỗi tí thôi mà...
- Dưng cái gì? Chị dâu tương lai của mày đấy...
- Thôi, không cãi nhau nữa, lại ăn đi Zin, em đói mà, đúng không?
- Ơ...đúng là đang đói, tự nhiên tốn ít calo cãi nhau với lão già ấy, hứ...
- Thôi, lạy mẹ, mời mẹ xơi...
Nó xông vào cuộc chiến, toàn món ngon thế này, lại do 2 người đẹp trai nhất nhà nấu, ngu gì không ăn. Ăn xong, nó phi lên gác lấy điện thoại gọi cho đám chiến hữu.
- Alo, Lùn hả?
- Ối giời ah, con khốn này, bây giờ mới tỉnh ah?
- Oh, tỉnh rồi, xin lỗi đã làm mất mấy lít nước mắt của chị dâu..
- Còn mệt không?
- Khỏe như voi.
- Ông Zun nói đúng thật, mày đúng là quái nhân...
- Ờ, ông Zun nhà mày là anh của quái nhân, thôi không nói nữa, chúng mày đến nhà tao luôn đi, nhớ anh em quá.
- Rồi đến ngay đây.
..............................
Phòng nó
- Chào em Zin, lâu rồi không gặp anh cứ tưởng em chết rồi chứ?_ Phát ngôn bừa bãi, con Sứt xứng đáng nhận một cái cốc đầu.
- Con ỉn, mày rủa tao thế ah?
- Khiếp, tao chả thấy có đứa nào như mày, sốt đến 40 độ, thế mà ngủ một lèo 2 ngày rồi lại khỏe như trâu, yêu tinh...
- Ơ kìa em Cút, mình là đồng loại mà.
- Thôi không đủa nữa, tao không biết, tối nay con Zin phải bao anh em một chầu ở 999, thống nhất thế nhé.
- Ôi, chúng mày ác thế? Tao vừa ốm dậy mà đã bóc lột thế ah?
- Ơ kìa em Zin, mình là đồng loại mà_ cả lũ nhại lại cái giọng của nó.
- Con Híp này, sao không nói gì từ nãy đến giờ thế? hay là bị ai cắn mất lưỡi rồi? Ah mà thấy bảo hôm trước mày đến tìm tao có chuyện gì?
- Tao có chuyện muốn nói riêng với con Zin, chúng mày ra ngoài được không?
- Ơ hay từ trước đến nay có chuyện gì giấu nhau đâu..._ Con Lùn thắc mắc.
- Uhm...chúng mày ra ngoài trước đi_ Nó nháy mắt, bọn kia cũng hiểu ngay mà lủi mất.
...........................
- Zin, tao thật sự là bực mày lắm..
- Vì chuyện gì?
- Tại sao mày phải nói dối tao?
- Phong nói với mày rồi ah?
- Vậy là đúng là mày với Phong yêu nhau...
- Ơ..mày nhầm rồi, tao chưa nhận lời Phong?
- Chưa nhận lời? Vậy là mày định sẽ nhận lời?
- Không...không phải vậy...ý tao là tao từ chối...
- Vậy tại sao hôm ấy mày với Phong lại nằm chung giường mày? Mày giải thích sao đây?
- Tao... tao...
- Không giải thích được? Tao thất vọng về mày quá Zin ah...
Con Híp nói xong quay lưng đi thẳng, không kịp để nó giải thích gì thêm. Nói với Hip rằng nó từ chối nhưng dường như có một mũi tên xuyên qua lồng ngực...Nó thừa nhận với chính nó, rằng nó yêu Phong... Nhưng Hip yêu Phong, vì thế nó không thể thừa nhận với một ai khác nữa...
-----------------
Tại sao? Tại sao mày luôn luôn có tất cả? Tại sao không bao giờ người chiến thắng là tao? Tại sao người Phong yêu lại là mày? Tao không can tâm để mất anh ấy như thế...
-----------------
ngày...tháng...năm...
buồn...nản...mình đã sai ư? tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Tại sao người Hip yêu lại là Phong? Và...tại sao người Phong yêu lại là mình?...tại sao???
1 tuần nữa thôi, Phong rời khỏi nhà mình, mọi chuyện sẽ trở lại như cũ chứ? Hip sẽ thôi giận...mọi thứ trở lại như trật tự vốn có của nó...còn mình? Trái tim mình có thể lại như cũ không? Mày đang làm gì vậy Zin?
------------------------------------------
- Grừ...dạo này cứ hay bực mình..
- Sao thế? lại cãi nhau với nàng ah?
- Nàng cứ nghi ngờ tao với cái con bé Hoàng Tâm đấy có chán không cơ chứ. Chị dâu mày chẳng tin tưởng tao gì cả..
- Không có lửa làm sao có khói, mà Hoàng Tâm là con bé nào thế? em có quen không?
- Chắc là không. Cái con bé ấy cứ quấn lấy tao, làm tao phát sợ lên được.
- Anh không biết cách đá bay nó sang một bên cho đỡ vướng chân à?
- Mày tưởng dễ đấy à? Mày giỏi thì làm đi..
- Rồi, cứ để đấy cho em.
.......................
" Kính...coong..."
- Để tao ra xem ai..
........................
- Oái, mày ra mở cửa cho tao đi, lại là con bé ấy đấy, bảo tao không có nhà nhé...
- Sao mà anh phải sợ nó thế?
- Grừ, thôi mày giúp tao đi, tao van mày đấy, tao mà biết đứa nào cho nó địa chỉ nhà mình tao vặn cổ.
" Kính...coong..."
- Thôi mày mau ra đi...
- Em muốn một cái ví Versace..
- Rồi...rồi...
Chị ơi anh Linh có nhà không?
-À... ờ… anh Linh không có nhà, chỉ có chị Linh thôi.
-Anh ấy đi đâu hả chị?
(“Grừ, láo thế nhỉ? chả chào hỏi gì cả, ai chị em với cô???”)
-Lão í đi chơi với người yêu rồi.
-Hừ, lại đi với con Giang chứ gì? Nó có gì hay mà anh Linh cứ bám theo nó thế nhỉ?
(“ dám nói xấu bạn thân bà ah?”)
-Em bao nhiêu tuổi rồi?
-18. Em vào nhà được không? Mỏi chân quá._Con bé này tạo cho nó cảm giác khó chịu, người đâu mà vô ý vô tứ thế, phục lão Zun phải chịu đựng con bé này lâu thế mà vẫn còn sống…hic
-Uh, vào đi.
Điện thoại nó rung. 1 new message. From: Zun Zun.: “ Tao bảo đuổi nó về cơ mà, sao lại cho nó vào nhà?”. Nó cười, con bé này làm gì mà lão già ấy sợ đến thế này???_” gọi vào để xem trình nó đến đâu mà làm cho anh sợ đến thế, với lại xem nó là cái thá gì mà không biết trên dưới gì cả?????”
-Em uống nước đi.
-Dạ.
Cái con bé này vừa vào nhà đã tung tăng sờ mó khắp nơi, tự nhiên như ruồi.
-Em tên gì? ( giả vờ hỏi thế thôi)
-Hoàng Tâm ạ.
-Em đang học trường gì?
-Cùng trường chị với anh Linh, khoa Marketing.
(“ hừ…ta đây chúa ghét bọn khoa Ma…”)
-Sao em biết chị cùng trường?
-Em thích anh ấy, em cưa anh ấy thì phải tìm hiểu kỹ chứ.
-Nhưng lão ấy có người yêu rồi.
-Xì, anh ấy đùa cho vui thôi, chứ con Giang ấy có béo bở gì đâu…em không quan tâm.
-Tâm này…
-Dạ.
-Muốn yêu được lão gìa ấy là phải qua cửa em gái lão đấy.
-Thế thì chị giúp em nhá
-Cái này thì... không được nhóc ạ.
-Ơ, sao thế chị?
-Thứ nhất, chị không ưa một cô bé gọi người lớn tuổi hơn mình là con này con kia. Thứ hai, lão Zun yêu Giang thật lòng. Thứ ba, Giang là bạn thân của chị…
-Ơ…em…nhưng thôi, em tin anh ấy sẽ yêu em, người anh ấy yêu đâu thuộc quyền quyết định của chị, đúng không? hứ…( lật mặt nhanh kinh)
-Đáng tiếc là phụ thuộc hơi nhiều, ít ra là nhiều hơn cô tưởng đấy, cô em ạ. Mà cô đừng làm phiền anh tôi nữa, lão ấy sắp chết vì sợ rồi. Có phải dạo gần đây cô hay lượn lờ xung quanh lão, thảo nào… tôi thắc mắc sao dạo này lão gặp ác mộng suốt, ra vậy…Còn bây giờ, mời cô đi cho. Hy vọng…không phải gặp lại cô.
-Chị…hừ…để rồi xem…
Con bé đùng đùng bỏ về, lúc ấy lão Zun mới dám chui từ trong bếp ra.
-Sao mày nói năng nặng nề thế?
-Không thế làm sao đuổi được nó?
-Nhưng cũng không cần phải làm nó suýt khóc lên thế chứ…
-Hừ…đúng là làm ơn mắc oán mà. Anh cứ chờ xem, nó không hiền lành như anh tưởng đâu, ghê phết đấy
------------------------------------------------
“ Show me you love me
Why did you leave me, all alone…”
“Lun is calling…”
- Gì mày?
- Đang ở Ciao. Lên đây đi.
- Con Hip đi không?
- Nó nói không có mày thì nó đi.
- Thế ah?
- Mày có lên không?
- Bảo con Hip là tao không lên. Tí tao lên.
- Tao biết rồi.
Nó buồn. Hip giận nó đến thế ư? Nó nhắn tin không reply, gọi không nhấc máy, đến nhà thì mẹ nó nói không có nhà, nó không thể liên lạc được với Hip nữa.
Nó dắt xe ra, chẳng cần để ý là xe nó hay xe lão Zun, phóng lên Ciao. Nó muốn gặp Hip, lâu rồi cả nhóm không tụ tập, nhớ quá đi thôi…Mặc kệ là Hip đang không them nhìn mặt nla. Mặc kệ là nếu gặp nó, Hip sẽ có thái độ nào, nó vẫn đến.
Lũ bạn nó đang ngồi gần cửa sổ, lâu lắm rồi mới lên đây, cảnh này làm nó nhớ đến ngày nó chia tay với Vũ, phì cười, nhớ ghê...
Đám chiến hữu đang nói gì thế không biết. Bình thường là phải làm ầm ĩ cả quán lên rồi mà sao hôm nay lại im ắng thế nhỉ? Nghe…trộm xem nào...
...................................
- Hai đứa mày làm sao thế hả?
- Đi mà hỏi con Zin ấy.
- Chúng mày định không nhìn mặt nhau đến lúc nào?
(“ chỉ là Hip nó không nhìn mặt tao thôi chứ có phải tao không nhìn mặt nó đâu...”)
- Đến khi nào Phong không yêu con Zin nữa.
...........................
- Vì một thằng con trai à? Có đáng không? Tình bạn gần 20 năm đấy chứ có ít đâu hả con dở hơi này?
- Tao biết, nhưng không phải chỉ vì một thằng con trai, mà là hai thằng con trai?
- Là sao???
Nó cũng giật mình, sao lại...?
- Vũ là mối tình đầu của tao...
- Hả???
- Tao yêu Vũ ngay từ lần đầu gặp mặt, lúc ấy Vũ chưa yêu con Zin...Thế rồi, con Zin đưa Vũ đến giới thiệu với cả lũ, lúc ấy tao sững sờ, phải cố gắng lắm tao mới không khóc..Rồi tao cũng quên được Vũ, thì Vũ và Zin lại chia tay... Đến anh chàng hàng xóm mà tao chưa bao giờ dám làm quen, chưa bao giờ dám bước sang nhà anh ấy để biết mặt, tao chỉ ngồi ở nhà, nghe tiếng anh ấy chơi đàn... đến lúc tao nhận ra mình thực sự yêu Phong, thì cũng nhận ra rằng người Phong yêu là con Zin...
.......................
- Nhưng đâu phải lỗi con Zin...
- Vậy tại sao nó không nói thật với tao rằng nó là người Phong yêu, tao đã hỏi mà...
- Đó là do nó quá bất ngờ nên không nói đó thôi..
- chúng mày có biết Phong là ai không?
- Là hàng xóm của mày chứ ai?
- Chúng mày có nhớ thằng nhóc ngày xưa nhảy ra giúp lúc cả lũ đang đánh nhau với bọn con trai lớp Lá không?
Nó đứng sững. Ngày xưa... đánh nhau...thôi đúng rồi...
---------------------------------------------
Cách đây 17 năm
- Con Linh lớp Chồi đâu?_ Giọng một thằng con trai vang lên, lũ con gái lớp Chồi run bần bật, chúng sợ.
Chỉ mình nó chẳng ngại ngần gì, bước ra trước mặt thằng con trai, à không, phải là 6 thằng con trai mới đúng.
- Tao đây. Có chuyện gì?
- Có phải mày vừa đánh em tao không?
- Em mày là ai?
- Hoàng Tâm
- À, nhớ rồi, cái con bé mới tát nhẹ một cái đã khóc um lên á? Lại về mách anh trai à? Tại nó cứ bám lấy Zun Zun nhà tao đấy chứ, mà nhắc mới nhớ, Zun Zun đâu nhỉ? Em gái hoạn nạn mà không ra ứng cứu à, mà chắc tại Zun Zun nghĩ tao đánh thắng mày rồi.
- Lại còn già mồm à? Chúng mày đâu, đánh nó cho tao.
- 6 đánh một à? Eo ơi đáng mặt con trai kinh.
- Không phải 6 đánh một đâu, mà là 6 chọi 6 chứ._ 5 đứa bước ra ( khỏi nói cũng biết là 5 đứa nào)
Thế là một trận “ hỗn chiến” xảy ra, nhưng kết quả thì đã được dự đoán trước, 6 đứa con gái lớp chồi làm sao thắng nổi mấy thằng con trai lớp Lá chứ hic hic thế nên “ 36 kế, chuồn là thượng sách”...Ai dè, bọn con trai đã hèn lại còn...chơi bẩn, chúng nó...ném đá.
Nó vấp ngã, một hòn đá bay về phía nó, nó khóc thét lên, suy cho cùng thì nó cũng chỉ là một con nhóc 3 tuổi thôi... đúng lúc hòn đá sắp “ tiếp mặt” nó, một thằng con trai lao ra, đỡ cho nó hòn đá ấy...Nó im bặt, nhìn thằng con trai trán đầy máu, rồi lại...khóc um lên...
-------------------------------------------
- Ngay cả lúc ấy, Phong cũng chỉ biết đến con Zin, cũng chỉ chơi với con Zin, chỉ che chắn cho con Zin thôi...
- Mày để bụng cả chuyện hồi còn bé tí sao Hip? Tao thấy mày sai rồi...
- Tại sao lúc nào chúng mày cũng bênh vực nó? Sao không ai hiểu tao?...
-------------------------------------------
Vũ Tuyết Linh. Tao thề là nếu tao không có Phong, thì mày cũng không...
-------------------------------------------
Phong à, là anh ư?


-------------------------------------------
Nó không vào nữa mà quay về. Những mảnh ghép bây giờ đã thành một khối ký ức hoàn chỉnh. Nó đã nhớ ra Hoàng Tâm, con bé ấy “bám” anh nó dai thế nhỉ? Hì hì...nhưng...quan trọng hơn là nó đã nhớ ra anh, nhớ ra cậu bé bị thương thay cho nó...
Dựng xe, chậm rãi bước vào nhà, lão Zun lại đi chơi rồi thì phải, đứng trước cửa phòng, nó ngập ngừng nhìn sang phòng đối diện...Phong đã từng “đột nhập” vào phòng nó, tại sao nó lại không thử vào phòng anh nhỉ?
Rón rén mở cửa phòng Phong, suýt đứng tim khi thấy anh đang ngủ, nhưng nó vẫn bước đến, nó tò mò muốn biết lúc anh ngủ có đáng yêu như lúc thức không???
Nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường, khẽ vén mái tóc anh, vết sẹo trên trán lộ ra, nó lẩm bẩm:
- hừ.... đừng có che cái sẹo này có phải người ta nhận ra lâu rồi không, ngốc? Thế mà cứ úp úp mở mở mãi, xì....nếu như em nhận ra anh sớm hơn...giá mà...không quá muộn...như bây giờ....
Cúi xuống, nó ghé miệng vào tai anh, thì thầm:
- nghe này, nghe em đọc thần chú nè, chỉ một lần duy nhất thôi, em...yêu anh, đồ đại ngốc ạ...ngủ ngon nhé...và... giờ thì anh phải quên em đi thôi
Nó vừa đứng dậy thì bị Phong kéo lại.
- Anh...anh không ngủ à?
- Anh nghe thấy hết rồi nhé, ha ha ha...em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, ha ha...
- Chết tiệt, nói nhỏ thế mà cũng thức dậy đuợc, hừ..._nó làu bàu để anh chàng không nghe thấy.
- Em vừa mới tỏ tình với anh hay sao ấy nhỉ_ Phong lém lỉnh.
- Anh nghe nhầm rồi_ nó lạnh lùng, lý trí không cho phép nó được mềm lòng.
- Này nhá, không chối nhá, anh nghe rõ ràng nhá...
- Anh nghe hết? Khong sót chữ nào?
- Đúng thế_ Phong khẳng định.
- Vậy...câu cuối là gì nào?
- câu cuối....anh xem nào...quên em.... KHÔNG ĐƯỢC!!!!!!
- Không được cũng phải được.
- Tại sao? Mà anh cũng không làm được đâu.
- Nhớ được em mới khó chứ quên em thì dễ như ăn kẹo ấy mà..
- Tại sao chứ? Chúng ta yêu nhau cơ mà...
- Đâu phải cứ yêu nhau thì sẽ đến được với nhau...Tình yêu với em không phải là số 1...
- Anh hiểu rồi...vì My, phải vậy không?
-................
-................
-...... Em không thể chỉ nghĩ cho bản thân mình
- Tại sao phải làm thế? Tại sao không thể sống thật với tình cảm của mình? Em nghĩ rằng em từ chối anh thì anh sẽ yêu My à? Em nhầm to rồi đó...Như thế có đáng không?
- Đừng nói nữa, em không muốn nghe...
Nó chạy nhanh về phòng, đóng chặt cửa lại...lần này nó không muốn Phong thấy nó khóc...Bên ngoài là Phong đang đập cửa rầm rầm, bên trong là nó đã ngồi bệt xuống, dựa vào cũng cánh cửa đó...sao chỉ cách nhau một cánh cửa mà nó lại thấy xa thế này?...
- Zin! Mở cửa cho anh, nhanh lên.
-......................
- Zin! Zin! Anh xin em đấy.
-.....................
- Zin! Em không còn nhớ 17 năm trước ta đã hứa gì với nhau sao?

Về Đầu Trang Go down
http://vn.myblog.yahoo.com/gau_pooh_0702
 
Nụ hôn của gió 7
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
_.•°¯©o(¯`'•.¸((¯`'•. ß맆 Ŧгเєภ๔ 4єשєг_ค6.•'´¯))¸.•'´¯)o©¯°•._ :: Thư viện :: Thơ, văn hay-
Chuyển đến