_.•°¯©o(¯`'•.¸((¯`'•. ß맆 Ŧгเєภ๔ 4єשєг_ค6.•'´¯))¸.•'´¯)o©¯°•._
Cám ơn bạn đã đến với diễn đàn..........mong bạn đóng góp thật nhiều để diễn đàn ngày cáng lớn mạnh.......cám ơn.
Tập thể 10A6
_.•°¯©o(¯`'•.¸((¯`'•. ß맆 Ŧгเєภ๔ 4єשєг_ค6.•'´¯))¸.•'´¯)o©¯°•._
Cám ơn bạn đã đến với diễn đàn..........mong bạn đóng góp thật nhiều để diễn đàn ngày cáng lớn mạnh.......cám ơn.
Tập thể 10A6
_.•°¯©o(¯`'•.¸((¯`'•. ß맆 Ŧгเєภ๔ 4єשєг_ค6.•'´¯))¸.•'´¯)o©¯°•._
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

_.•°¯©o(¯`'•.¸((¯`'•. ß맆 Ŧгเєภ๔ 4єשєг_ค6.•'´¯))¸.•'´¯)o©¯°•._

Hoa đào nở, chim én về, mùa Xuân lại đến. Chúc nghìn sự như ý, vạn sự như mơ, triệu sự bất ngờ, tỷ lần hạnh phúc…
 
Trang Chính123GalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 Nụ hôn của gió 8

Go down 
Tác giảThông điệp
gau_pooh_0702
™§°•Super_Pro_Vip•°§™
gau_pooh_0702


Nữ Tổng số bài gửi : 553
Points : 819
Reputation : 3
Join date : 05/12/2009
Đến từ : A6 pro zip

Nụ hôn của gió 8 Empty
Bài gửiTiêu đề: Nụ hôn của gió 8   Nụ hôn của gió 8 Icon_minitimeFri Mar 26, 2010 6:46 pm

17 năm trước
- Trán anh còn đau không?
- Không. Một tuần rồi, lành rồi
- Anh Phong này...
- Gì thế nhóc? Sao mặt lại đỏ ửng lên thế kia?
- Lớn lên, chúng ta... cưới nhau nhé?_ mặt con nhóc 3 tuổi đã đỏ tưng bừng.
- Cái gì? Em muốn lấy anh? Ha ha...tha cho anh đi..
- Sao lại không được?Em muốn làm vợ của anh Phong
- Em vừa nghịch vừa đanh đá ai mà dám rước...
- Cái gì? Hừ.... đã thế...em cóc thèm nhá. Cạch anh ra...không chơi với anh Phong xấu bụng...anh Phong đáng ghét...
- Thôi mà, anh sai, đuợc chưa?
- vậy...lớn lên ta cưới nhau nhé?_trời ạ, con gái con đứa mà mặt dầy thế này à?
- Uh, được rồi.
- Anh hứa nhá.Móc ngoéo nào...
- uh thì móc ngoéo..
- Anh nhớ đấy, lớn lên không được xù à nha...
- Rồi, rồi, con bé này, anh Phong sẽ làm chồng của Zin Zin, chịu chưa.
Con nhóc sung sướng, gật đầu cái rụp.
-------------------------------------------------
- Em không nhớ sao Zin? Chúng ta đã móc ngoéo rồi mà..
-...................
- Anh yêu em...
-...................
- Anh yêu em...
-..................
- Anh yêu em....yêu nhất trên đời...
--------------------------------------------------
Nước mắt lăn dài trên má nó. Zin Zin, mày không thể đâu...nhắm chặt mắt lại, bịt chặt tai lại, tất cả mọi chuyện chỉ là một giấc mơ...
--------------------------------------------------
" Rầm...rầm..."
Nó thấy đau đầu, dụi dụi mắt, lúc nãy nó ngủ thiếp đi thì phải, chắc tại khóc nhiều quá. Mà ai đang đập cửa phòng nó thế nhỉ? Nó đứng dậy mở cửa ( hic dựa vào cửa mà ngủ , thảo nào đau đầu kinh!!!). Trước mặt nó là lão Zun, " sát khí" bốc lên ngùn ngụt, nhìn phát khiếp, nó nhìn xuống chân lão, trời ạ, dưới đôi chân "ngọc ngà" của ông anh nó là...người nó yêu, anh chàng cầu cứu nó:
- Zin! Cứu.. ặc...ặc
- Oé, anh làm cái giề thế kia? Thả anh ấy ra đi chứ.
- Thả cái gì? Chúng mày chơi trò gì mà một đứa ngủ ngoài cửa, một đứa không biết làm gì bên trong mà gọi khản cổ cũng không mở cửa hả? (đứa bên trong cũng ngủ nốt chứ sao hic hic).
- Không liên quan đến anh. Lắm chuyện!
- Con khún, tao về nhà chưa gì đã xông vào bếp nấu cho chúng mày ăn, thế mà lên gọi lại thế này hử, ông lại cho cái dép vào mồm bây giờ. - ơ he he, sr anh, em nhầm ạ, kể ra thì em cũng đói lắm rồi, trưa nay chẳng ăn giề, anh là vị cứu tinh đấy, yêu thế chứ...
- Zin...cứu...anh... ặc...ặc...
- Ờ nhỉ, quên, thôi anh tha cho hắn đi, nhỡ hắn nghẹt thở chỉ khổ anh em mình thôi.
- Nể em tao, tao tha, từ sau tao gọi dậy mà còn lèm bèm "để yên cho ông ngủ" là tao băm vằm nghe chưa?
- Dạ..em nhầm_ Phong ỏn ẻn.
Ông Zun nhấc chân ra khỏi người Phong, tiện thể bồi cho một phát...
đạp ( đã nói anh em nhà này man rợ như nhau mà lị hic hic)
- Thôi, xuống ăn cơm, tao đói rồi.
3 đứa bước xuống, Phong nhìn nó dò hỏi nhưng nó một lần nữa né tránh ánh mắt ấy, đôi mắt như muốn nhìn thấu trái tim nó, muốn hút nó vào vậy, nó sợ...Nó đã cố tỏ ra tự nhiên, có vẻ như nó có năng khiếu diễn kịch thì phải, cứ nhìn vẻ mặt như giận dỗi của Phong thì biết ngay là nó "diễn" đạt vô cùng...
............................
Bữa tối diễn ra trong một không khí hết sức kì dị, chẳng ai nói câu nào, chỉ có tiếng đũa thìa lạch cạch, tiếng cô dẫn chương trình thời sự đều đều và tiếng...cãi nhau của vợ chồng nhà hàng xóm. Nó và Phong thì nó còn có thể hiểu được, nhưng lão Zun thì sao lại lạ thế nhỉ? Đấy là còn chưa kể đến chuyện hôm nay về nhà lại còn vào bếp luôn mới choáng chứ.
- ăn xong để đấy tao dọn cho_ ông anh quý hoá của nó lên tiếng phá vỡ khoảng lặng mà cả 3 đứa đã vô tình tạo ra từ nãy tới giờ.
Nó suýt bị sặc, chắc chắn là có chuyện gì quan trọng rồi, chứ không tự nhiên ông Zun lại trở thành " vĩ đại" thế này được.
- Anh không sao đấy chứ?
- Sao là sao? Tao chẳng sao cả. Không thích thì thôi vậy.
- Ơ, em có nói gì đâu nào, anh cứ tự nhiên ạ, em cho phép đấy he he.
- Uhm, thôi ăn đi.
Trời ơi, chuyện gì xảy ra thế này? Không vặc lại à? Tò mò lắm đấy, muốn biết lắm đấy, nhưng nó chẳng dám hỏi, chẳng mấy khi mặt ông này " ngầu" thế kia, động vào không khéo lại...nguy hiểm đến tính mạng chứ chẳng chơi hic hic.
- Em ăn xong rồi._ Phong đứng dậy đầu tiên.
Phong có vẻ giận nó lắm, nhà này hôm nay toàn người "nguy hiểm", có khi phải sang nhà con Lùn lánh nạn một hôm vậy.
...................................
Đang định gọi cho Lùn thì nó có điện thoại.
" Lun is calling..."
- he he đang định gọi cho mày.
- hức...hức...
Nó ngạc nhiên khi đầu dây bên kia là tiếng con Lùn đang khóc thút thít.
- Này, này, mày làm sao thế hả?
- Mày ơi... hức... tao... buồn lắm...hức...
- Thế làm sao?
- Hết rồi...hết thật rồi...
- Cái gì hết?
- Mày...sang với tao đi, tao ...
- Thôi không phải nói nữa, cúp đi, tao sang ngay đây.
Có thể đây là lí do hôm nay lão Zun "điên điên" như vậy, thôi cứ sang với con Lùn đã.
.............................
- Tối nay em không về đâu, cứ khoá cửa nhá.
- Mày đi đâu?
- Em sang bên con Lùn.
- Giang làm sao?
- Em không biết, anh là người yêu nó thì phải biết rõ hơn em chứ.
- Không còn như vậy nữa rồi...
- Cái gì? Anh điên à? Em không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng anh đã làm con Lùn khóc nên em không tha anh đâu, em sẽ xử anh sau...hừ...
- Giang khóc à?
- Vâng, thưa "chàng", nó khóc hết nước mắt rồi. Mà thôi, em đi đây.
- Uhm...
-------------------------
Nó phải bỏ ra hơn 1 tiếng đồng hồ để...nghe Lùn khóc. Chưa biết chuyện xảy ra nghiêm trọng đến đâu mà làm con bé nhí nhố này khóc dai thế, cứ mỗi lần định kể thì lại...khóc tiếp. Bó tay.
- Xong chưa?
- Rồi.
- Mày nói câu này 14 lần rồi đấy.
- Lần này là thật. Tao vừa khóc hết nước mắt rồi còn đâu he he.
- Con ỉn. Vẫn còn cười được à?
- Uh, vui quá đấy, tao thoát nợ lão Zun nhà mày rồi.
- Hừ, không phải cố cười. Bây giờ thì có chuyện gì kể tao nghe xem nào.
- Lão Zun nhà mày với tao chia tay chia chân rồi.
- Vì con bé Hoàng Tâm kia à?
Lùn gật đầu.
- Cả mày, cả anh tao đúng là kém tắm, chỉ vì một con bé chẳng hơn ai mà chia tay à?
- Sao lại không hơn ai? Lão Zun nhà mày nói là yêu nó cơ mà. Thế thì tao mới là đứa chẳng hơn ai chứ, buồn cười mày nhỉ?
- Ừ, buồn cười chết được. Hai đứa mày đúng là hâm, con bé ấy gian xảo lắm, tao gặp rồi, có khi cả 2 đều bị nó cho chúng mày vào bẫy ngon lành cũng nên.
- Nghĩa là sao?
- Tao cũng chưa biết. Để tao tìm hiểu đã.
- Thôi, tìm hiểu làm gì. Tao bị đá rồi, nhục rồi, tìm hiểu làm gì cho xấu mặt tao ra.
- Yên nào, cấm loe ngoe, để yên tao tính, thôi đi rửa mặt đi, mắt sưng húp rồi, chả pro gì cả, phải như tao đây này, khóc cả buổi chiều mà chẳng sưng gì cả.
- Hả? Chiều mày khóc à? Lại chuyện lão Phong à?
- Hờ hờ, thông minh ra rồi đấy.
- Xời, tưởng sao hoá ra cũng số ruồi bâu, khóc vì trai giống tao.
- Im con này, cấm dùng từ ngữ thô tục trước mặt tao nhá, phải nói là khóc vì một cuộc tình lâm li bi đát chứ lại, nhớ chưa?
- Phì...
- ....
- Zin này...
- giề?
- Cảm ơn mày.
- Cảm ơn gì?
- Cảm ơn vì đã ở bên cạnh tao, tao phục mày lắm, thật đấy, mày lúc nào cũng cứng rắn, có thể cười kể cả khi gặp chuyện khó khăn nhất đến với mày...
" Bụp"
Nó phi cái gối vào mặt con Lùn.
- Ngậm miệng lại. Tao cấm mày nói tiếp những câu chuối cả rừng thế nhá, không nói những câu tao thấy khó hiểu nhá, không nói những câu khách sáo thế nhá. Có còn là bạn bè không đấy hả?
- Uh, tao biết rồi. Thôi ngủ đi. 1h sáng rồi.
- Uhm... Ác mộng nhá mày...
- Uh, mơ thấy mày...
.......................
- Tao không cứng rắn như mày tưởng đâu, nhiều lúc tao muốn khóc lắm, đôi khi tao cũng thấy đau khổ đến mức không thở nổi...
- Tao biết rồi...
..............................
Không khí như trùng xuống. Hai đứa nó không nói thêm câu nào mà nhắm mắt tự ru mình vào giấc ngủ. Nó không biết ngày mai sẽ có những chuyện gì nữa, nhưng mà nó sẽ cố gắng để không gục ngã, vì nó là ai chứ? Nó là Zin Zin, mà Zin Zin thì không được phép ngã..... ..............................
Sáng hôm sau nó về nhà sớm, gạt hết mọi chuyện của nó sang một bên, cứ giúp đôi Zun- Lùn đã (đúng là ham hố, ôm rơm rặm bụng), dù thực ra thì nó vẫn muốn tránh mặt Phong...
Giờ này chắc lão Zun vẫn chưa dậy ( mở ngoặc là chúng nó đã nghỉ hè, không mọi người lại thắc mắc sao bọn này chỉ thấy chơi+ ăn+ ngủ, đóng ngoặc), nó mặc kệ, hùng hổ xông vào phòng lão, không thèm gõ cửa luôn. Đúng là Zun vẫn đang ngủ, nhưng lại nằm vạ vật ngay dưới sàn nhà, xung quanh là một đống hỗn độn cả lon bia và vỏ chai. Hừ, mới rắc rối một tí mà đã đổ đốn thế này rồi, không xử không được.
- Zun Zun! Dậy ngay cho em.
Ông anh nó vẫn bất động trên sàn, chắc là say quá hic. Thế là nó dùng cái cách “gia truyền” của nhà nó là...thổi phù phù vào tai lão ( ngày nó học cấp 3, mẹ nó toàn dùng cách này để gọi nó, mẹ bảo bà ngoại cũng chuyên gọi mẹ như thế ^_^). Cách này hiệu nghiệm ngay, ông anh nó bật dậy:
- Con dở người này, gọi thì cũng phải từ từ thôi chứ, cứ thổi vào tai thế bố thằng nào chịu được...
- Lại còn nói à? Không gọi thế thì anh vẫn còn “ phơi thây” trên sàn chứ có mà dậy được í.
- hừ... chẳng bao giờ cãi được mày.
- Làu bàu gì thế? Ý kiến ý cò gì? Em cho anh 10 phút đánh răng rửa mặt rồi ra đây em hỏi đây.
.............................
10 phút sau
- Hỏi gì? Nếu liên quan đến chuyện tao với Giang chia tay thì tao không trả lời đâu.
- Anh dám không?_ Nó trừng mắt.
- Hừ, thôi hỏi đi.
- Lý do chia tay?
- Chán rồi thì chia tay thôi. Tao yêu Hoàng Tâm.
“ Bốp”
- Mày làm cái gì thế con điên này?
- Cái tát đấy còn nhẹ đấy, thứ nhất là vì câu trả lời đấy là vô trách nhiệm, thứ hai là vì anh nói dối.
- Không phải chuyện của mày.
- Anh có phải là anh trai em không đấy? Anh em mà lại bỏ con bạn thân tuyệt vời của em để yêu cái con mất dạy kia à?
“ Bốp”. Lần này là lão Zun tát nó.
- Em tao cũng không bao giờ nói những câu khốn nạn thế cả. Mày không có quyền nói Tâm như thế.
Nó sững sờ, chưa bao giờ anh nó đánh nó. Vậy mà...
- Anh đánh em... đánh em vì con bé đó...Khốn nạn? Ha ha..Em khốn nạn? Thôi được, con khốn nạn này sẽ không bao giờ xen vào chuyện của anh nữa.
Nó trở về phòng, lại khóc. Khỉ thật, sao dạo này tuyến lệ phát triển thế nhỉ? Nước mắt sao lại có vị đắng quá? Vùi mặt vào gối, nó khóc nấc lên từng hồi. Không phải vì anh nó đánh nó, mà vì câu nói của lão. Zun Zun của nó nói nó khốn nạn, liệu có phải là ông anh trai mà nó vẫn thần tượng nữa không?
- 1...2...3...nín!_ con Cút gắt.
Nó phì cười.
- Không đi lau mặt đi à? Lem nhem xấu quá đấy.
Nó loẹt quẹt vào nhà tắm, hic sao mắt sưng thế này? Bình thường khóc cả ngày có sao đâu. Phải mất gần nửa tiếng để săm soi bộ mặt thảm hại trước gương, nó mới quay lại chỗ Cút.
- Mày ngủ trong đấy à? Tao đang định mang gối vào cho mày đấy.
- Cần quái gì, bồn rửa mặt nhà tao êm ái lắm.
- Có thật là bồn rửa mặt không đấy? hay lại là bồn...
- Câm ngay! Nói ra những cái mất vệ sinh thế à?
- Thôi, không đùa nữa. Nói tao nghe xem làm sao mà mày với con Lùn đứa nào cũng thê thảm thế này?
- Mày gặp con Lùn rồi à?
- Uh, thôi kể đi, không đánh trống lảng nhá. Tao giết!
- Tao có khốn nạn không?
- Cái gì đấy? Dây thần kinh của mày bị chập à? Hỏi vớ vẩn.
- Không, lão Zun nói tao khốn nạn mày ạ. Con Lùn mất người yêu, tao mất anh trai, chỉ vì con bé Hoàng Tâm, cái con bé mà ngày xưa cả lũ bọn mình đánh nhau với thằng anh nó í.
- Hả? Vì cái con mất dạy ấy à?
- Hờ hờ, thế mới nhục. Mà mày cũng nói nó mất dạy hả? Tao chỉ vì nói thế mà ăn một phát tát cộng thêm cái “danh hiệu” khốn nạn đấy.
- Lão Zun mà tát mày á? Choáng. Ai chẳng biết ông ấy cưng mày, chiều mày như giời thế mà vì con bé ấy đánh mày á? Hớ hớ Zin Zin nhà ta xuống giá rồi.
- Im, anh em nhà tao chiến tranh mà mày cứ phớ lớ thế à? Ơ...cái gì đây?
Bây giờ nó mới để ý đến một cái gì đó giống như một lá thư trên bàn.
.........................
Zin ah!
Xin lỗi vì anh dọn đi mà không chào em. Thực ra bố mẹ anh về được hơn một tuần rồi, nhưng do chưa muốn về nhà ( lý do thì em biết đúng không?) nên chưa dọn đi. Nhưng hình như anh ở đây chỉ làm em thấy phiền phức thì phải...Nói thế không có nghĩa là anh từ bỏ, là anh thôi hy vọng đâu nhé. Anh nói trước là anh sẽ biễn mất trước mắt em, để em thấy nhớ anh mà hiểu ra rằng em chẳng tìm được thằng nào hơn anh đâu he he. Hừ, anh thấy bực em lắm đấy nhé, sợ anh đến nỗi phải sang nhà bạn “ lánh nạn” à? Anh thấy bực cả anh nữa, mới không nhìn thấy em có mấy tiếng mà đã thấy khó chịu rồi, vậy mà không hiểu sao vẫn điên khùng đưa ra cái quyết định tạm rời xa em nữa không biết. Nhưng thôi, lỡ rồi, dù sao thì chịu khổ một chút để em tự ngộ ra chân lý “ không thể thiếu anh” cũng không phải là quá thiệt, em nhỉ? Anh phải để cho cái con bé Zin ngốc hiểu rằng không phải lúc nào cũng sống vì bạn bè được, phải biết vì mình một chút chứ. Em có từ chối anh thì anh cũng chẳng thể nào yêu My được, đúng không nào? Đừng nói là em không biết điều ấy nhé. Anh không chấp nhận một cô người yêu với chỉ số IQ âm đâu biết chưa?
Còn bây giờ thì học cách nhớ anh đi nhé, ai bảo chỉ biết làm anh nhớ em thôi. Nếu không chịu được thì đến nhà anh, nói là “ Anh yêu, em đồng ý” nhé, anh hứa là anh không nhỏ mọn đến mức không yêu em nữa đâu mà sẽ quay về nhà em luôn đấy.
KT: Phong
TB: thanks em vì đã nói rằng em yêu anh. Anh không quên câu ấy đâu. Tiện thể thì nói luôn với em rằng đây là lần đầu tiên anh viết thư đấy nhé, lại còn dài nữa chứ ( vì anh thấy họ nói con gái thích thư tay hơn là email nên anh thử luôn xem em có đúng là...con gái không? He he)
Yêu em.
Sững sờ. Nó chạy ào ra khỏi phòng, mở cửa phòng đối diện. Trống trơn. Vậy là anh đi thật rồi...Phong ngốc! Phong tệ hại! Đâu cần anh phải dọn đi chứ, em đâu cần phải học cách nhớ anh, khi mà ngay cả những lúc ở bên anh, cái cảm giác nhớ nhung khó chịu ấy vẫn luôn có trong em? Đồ điên! Đồ khùng! ( có ai chửi người mình yêu thế này không hả trời???)
.................................
“ Hộc...hộc...”
- Úi trời! Mày ở đằng sau tao từ lúc nào đấy?_Nó giật mình khi thấy con Cút
- Vừa mới thôi. Mày mắc chứng gì mà tự nhiên chạy hồng hộc ra khỏi phòng rồi vào đây đứng thừ người ra như con thiểu năng thế hả? Làm tao cứ tưởng...
- Tưởng gì?
- Tao tưởng mày...chán sống, định chạy lên sân thượng tìm mày đấy.
Nó cốc đầu con Cút.
- Ái! Đau, con này.
- Tao phải làm cho mày khôn ra, trong đầu mày có gì mà toàn nghĩ tiêu cực thế hả? Vớ vẩn.
- Xời, ai mà biết được mày ấy. Tự nhiên đang khóc, đọc thư xong rồi chạy biến, sợ bỏ mẹ.
- Lại nói năng thiếu kiềm chế rồi. Cái kiểu đấy thì chỉ có thằng nào điên mới dám rước.
- Mày cứ lo cái thân mày đi. Gớm! Đọc thư xong là chạy sang phòng chàng luôn. Thế mà bảo yêu Phong rồi thì cứ chối đây đẩy.
- Nói nhiều quá. Tao tự lo được.
- Ừ. Sau này tao dắt cháu nội đến chúc mừng đám cưới mày nhá.
- Con ỉn.
-----------------------------
Ngày...tháng...năm...
Anh đi rồi. Vậy cũng tốt, không gặp nhau thì sẽ quên nhau thôi, thời gian có thể bôi xoá tất cả, anh nhỉ? Rồi anh sẽ nhận ra mình đâu phải không thể sống thiếu nhau...Có thể xa nhau không làm anh yêu Hip, nhưng sẽ làm cho Hip bớt đau khổ và căm ghét em như bây giờ. Nếu được thế thì em chấp nhận mất anh. Anh nói em ngốc? Thực ra thì sinh ra em đã vốn...ngốc rồi. Em đã từng nói rằng tình yêu với em không phải là số 1, có lẽ đúng là em ngu ngốc, khi số 1 trong em là tình bạn...Nhưng đâu sao, anh nhỉ? Được yêu anh và anh yêu là em hạnh phúc rồi... À, mà chắc anh không biết rằng em là một đứa thích email hơn thư tay ( theo anh thì chắc em không phải con gái rồi hic hic). Nhưng mà thư anh viết thì sẽ khác, có lẽ mai em phải đi ép lastic rồi đóng khung mất thôi (dù chữ anh không thuộc hàng “ siêu phẩm”, nếu không muốn nói là xấu hic). Nghe lời anh, em sẽ học cách sống mà không có anh, và học lại cách nhớ anh, vì nhớ anh lúc không có anh thì sẽ khó hơn rất nhiều đúng không anh? Em ngoan, anh nhỉ?
------------------------------
Vậy là đã 1 tuần kể từ ngày Phong dọn đi. Nỗi nhớ anh quay quắt làm đôi lúc nó muốn chạy ngay đến chỗ anh, muốn ôm anh...Phong nói không sai, đúng là làm sao nó có thể tìm được người nào hơn anh...Lượn lờ khắp các phố cũng thấy chán, nó rẽ vào 999. Nó muốn gặp Hoàng, vì ở bên Hoàng nó thấy thoải mái, cảm giác ngay cả khi gần Phong nó cũng không có. Có thể nó quá ích kỷ, có thể nói rằng nó lợi dụng, nhưng nó vẫn quyết định gặp anh, vì lúc này có một người bên cạnh, nó sẽ thấy vững tin hơn. Anh lúc nào cũng sẵn sàng dành cho nó tất cả quỹ thời gian của mình dù chỉ để ngồi cạnh nó và yên lặng.
- Chào ông chủ!
- Zin! Sao lâu rồi không thấy em đến?
- Em ngại anh.
- Ngại gì? Ngại vì đã từ chối anh à? Nếu thế thì chỉ cần đồng ý là xong mà.
- Hờ hờ, em đùa đấy. Dạo này em hơi bận (nói dối!!!). Chị Nguyên cho em Blue Hawaii nhá.
- Chị Nguyên đừng pha.
- ơ hay, khách đến mà không bán hàng à?
- Để anh pha.
- Chà, tự tay ông chủ làm cơ đấy, vinh hạnh quá.
- Đương nhiên.
Nhâm nhi ly cocktail, nó thấy nhẹ nhõm. Không hiểu sao nó nghĩ đến hương vị của cà phê. Chắc vì không khí nơi đây, không khí thanh thoát, nhẹ nhõm như từ một tách cà phê toát ra, không khí chỉ riêng nơi nào có Hoàng mới có. Ông trời ác thật đấy, có phải chỉ cần để nó yêu Hoàng thì mọi chuyện không rắc rối không? Lại còn... nhiễu sự để nó và Hip yêu cùng một người nữa, đúng là chẳng biết tính toán gì cả.
Ra về, nó rẽ vào một cái ngõ, đây là ngõ tắt để ra gần bờ hồ. Mới đi sâu vào một đoạn, nó đã bị chặn bởi mấy thằng con trai, thằng nào thằng đấy trông đều đáng sợ, xăm trổ đầy mình. Nó hãi, định quay đầu lại thì thấy phía sau cũng có mấy thằng nữa. Làm sao đây? Hic nó không biết võ....
..........................
- Bé con, lại đây nào cưng_ một thằng có vẻ là thằng đầu sỏ lên tiếng.
- Tránh xa tao ra, không là tao hét lên đấy_nó gào lên.
- Cô em sao to mồm thế? Cứ hét đi, xem có ma nào nghe thấy mà ra cứu cô em không?
Chưa bao giờ nó thấy sợ hãi như lúc này. Thằng đầu sỏ tiến lại gần nó, lôi nó xuống xe rồi đẩy vào tường. Hắn nâng cằm nó lên, nó thấy lạnh toát khắp người, lúc này dường như nó đã bị cấm khẩu. Lúc này không có ai cứu nó ư? Đang không biết phải làm gì ( con ngốc này định cứ thế mà chịu đựng sao??? Gào lên đi chứ) thì tiếng đánh nhau vang lên. Hình như có người cứu nó thì phải. Nó cố gắng vùng ra khỏi đôi tay bẩn thỉu của thằng kia. Người cứu nó là Hoàng. Anh đang đánh nhau với lũ khốn nạn kia. Nhưng mà một mình anh làm sao chọi nổi gần chục thằng to như bò mộng kia chứ.
- Cảnh sát! cảnh sát chúng mày ơi! Chạy đi. Chết cả lũ bây giờ_ một thằng kêu lên.
Cả bọn hè nhau chạy tán loạn. Mấy chú cảnh sát đúng là cứu tinh, ôi lạy chúa, con xin thề rằng từ nay sẽ không ghét an ninh cảnh sát nữa.
Đang vui mừng thì nó chợt nhớ ra Hoàng. Anh bất tỉnh! Nó hốt hoảng chạy lại gần anh.
- Hoàng! Tỉnh lại đi anh, đừng làm em sợ...hu hu ...Hoàng ơi...
- Yên tâm đi, anh chưa chết đâu....
Nó vẫn tiếp tục khóc. Nó sợ, sợ lắm...
- ơ kìa, anh đã nói là không sao rồi mà. Có định đưa anh vào viện không hả?
................................
Hoàng chỉ bị thương ngoài da nên chỉ cần băng bó ( tạ ơn trời). Nhìn anh trên người băng bó lổn nhổn ( hơ, thành quả của các bác sĩ chuyên nghiệp mà bảo là lổn nhổn) mà nó thấy thương anh quá. Một ý định chợt đến, nó vòng tay ôm choàng lấy anh.
- Này, làm gì thế, sao phải xúc động thế?
- Có yên không thì bảo, đồ ngốc này, sao mà liều thế? định để chúng đánh đến chết hay sao?
- Chẳng nhẽ mặc kệ chúng?
-................
- Lúc đấy trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất là dù có chết cũng phải bảo vệ em thôi. Cảm ơn trời đất là anh đi theo em từ lúc em ra khỏi quán anh.
Nó vẫn ôm anh. Xin lỗi, em chỉ có thể làm thế này cho anh thôi.
-----------------------------
Hoàng
Giá như khoảnh khắc này có thể đông lại, giá như thời gian ngừng trôi.
-----------------------------
Như chợt nhớ ra điều gì, nó bỏ Hoàng ra.
- Không muốn ôm anh nữa à?
- Anh đi theo em từ lúc em ra khỏi quán?
- Ừ.
- Thế mà mãi một lúc lâu sau khi em bị bọn kia chặn lại anh mới cứu em là sao?
- Hic...có một đoạn anh phải dừng lại để...
- Để làm gì?
- anh...hic ...vào toilet công cộng.
“ Rầm”.( tiếng nó ngã lăn ra bất tỉnh nhân sự he he)
Về Đầu Trang Go down
http://vn.myblog.yahoo.com/gau_pooh_0702
 
Nụ hôn của gió 8
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
_.•°¯©o(¯`'•.¸((¯`'•. ß맆 Ŧгเєภ๔ 4єשєг_ค6.•'´¯))¸.•'´¯)o©¯°•._ :: Thư viện :: Thơ, văn hay-
Chuyển đến